Anton pha trà, róc ra hai chén, đưa một chén cho nàng, và nói:
– Mời chị dùng trà. Lần đầu tiên tôi được dùng trà Việt Nam đấy chị ạ.
– Anh thấy thế nào?
– Ngon lắm.
Anh không làm việc ở bộ ngoại giao đấy chứ? Anton hiểu ngay câu đùa hóm hỉnh và ý nhị của cô phiên dịch. Anh cũng trả đũa lại rất nhanh: Tất nhiên là không rồi. Nếu tôi làm ở bộ ngoại giao thì đâu có được hân hạnh làm việc cùng với chị.
Bích Loan cũng chẳng chịu thua:
– Thôi, tới đây thì có thể khẳng định được rằng đã có một thời anh làm ở bộ ngoại giao rồi đấy. Anh có tài ngoại giao lắm.
Anton cười. Nàng cũng cười. Họ cảm thấy tự nhiên và thoải mái như đã quen nhau từ bao giờ rồi chứ không phải là hôm nay. Họ ngồi uống trà ướp hương sen, ăn mứt sen.
Bỗng như nhớ ra điều gì, Bích Loan kêu lên:
– Trời, trí nhớ của tôi dạo này tồi quá, tí nữa thì quean mất. Anh mới tới Việt Nam lần đầu nên chắc chưa biết loại hoa quả gì ngon nhất ờ Việt Nam. Anh sẽ được nếm một loại chuối rất đặc biệt, nó bé lấm, chỉ to hơn ngón tay cái một chút thôi, mỗi quả chỉ vừa đủ cho mình cắn một miếng thôi anh ạ, song ai đã ăn nó rồi thì nhớ mãi và sau này chỉ có thích mỗi loại đó thôi.
Nói rồi, nàng lấy ở trong làn ra một nải chuối vàng óng. Những quả chuối trông tròn trĩnh, rất xinh. Đúng, trông chúng nhỏ thật, chỉ to hơn ngón tay cái một chút thôi. Trông chúng nhẵn thín, vàng óng, thật thích mất.
– Đây là chuối ngự. Loại chuối này quí nên ngày xưa các cụ nhà ta gọi là chuối ngự. Chuối giành cho vua, chúa đó mà – Bích Loan giải thích.
– Chuối giành cho vua chúa mà sao chị lại giành cho tôi? Tôi có phải là vua chúa đâu? – Anton cười, nghĩ phen này thì cô phiên dịch của mình chỉ còn nước chui xuống đất.