Mặt Bích Loan bỗng đỏ, nóng lên rừng rực. Anton chột dạ, biết mình đùa quá đáng. Đang lúng túng chưa biết làm thế nào để gờ thế bí cho Bích Loan, thì nàng đã cười rất tươi. Nụ cười mà mãi sau này, như một kỷ niệm đầu tiên quí giá nhất, Anton không sao quên được.
– Thôi, tôi chịu thua anh rồi, anh ghê gớm lắm, nhưng tôi chỉ tạm thua lần này thôi nhé. Anh sẽ chẳng làm gì nổi lôi đâu- nàng cười, nói.
Nụ cười làm cho khuôn mặt nàng rất trẻ thơ. Cả khuôn mặt toát lên một vẻ trung thực rất đáng yêu và gần gũi. Anton ngây người ra nhìn khuôn mặt đó. Rồi như bỗng sực nhớ ra mình đang nói chuyện với ai, anh trở về thực tại
– Bao giờ thì chúng ta bắt đầu làm việc đấy hả chị? Anh hỏi nàng.
– Anh thích làm ngay hôm nay cũng được, đây, tôi có mang đến cho anh lịch làm việc trong tuần tới đây, thủ trưởng tôi mới đưa cho tôi đó. Anh xem đi, thấy có gì cần thiết phải sửa đổi lại thì anh sẽ nói lại với ông ấy. Nhưng từ nay tới đầu tuần sau anh vẫn còn được nghỉ…
– Tôi muốn bắt lay vào công việc ngay.
– Chắc anh lại nhớ mẹ ở nhà rồi?
– Chị quá đáng lắm đấy nhé, tôi không nhớ mẹ, cũng không nhớ ai cả, hay nói đúng hơn chẳng có ai để mà nhớ. Nhưng tôi không biết sử dụng thời gian rỗi vào việc gì cả.
– Anh có muốn đi xem phố xá vào hai ngày nghỉ còn lại không, tôi sẽ đưa anh đi một số nơi?
– Tôi rất muốn thế, song chưa dám đề nghị chị vì sợ chị cũng có những chương trình riêng của mình, như hẹn gặp ai chẳng hạn.
– Thế thì mình thỏa thuận với nhau, sáng chủ nhật tôi sẽ đợi anh ở cổng thường trực. ông gác cổng biết tôi là phiên dịch cho anh rồi chắc là không có chuyện gì đâu. À anh Anton này, anh nhớ mang theo giấy tờ chuyên gia của anh đi nhé, tôi cũng mang theo giấy chứng nhận phiên dịch của tôi.
– Để làm gl hả chị? M anh đi chơi phố thôi mà.
– Ồ xin lỗi, giải thích thì dài dòng, anh cứ mang theo, có lúc cần đấy.
Anton không hiểu nàng, nhưng cũng không hỏi thêm nữa. Khi người khác đã không có ý muốn nói một điều gì thì anh không bao giờ gạn hỏi.
Họ hẹn gặp nhau vào 9 giờ sáng hôm sau và họ chia tay nhau.