Sơn im lặng. Mặt Sơn bỗng trở nên tối sầm và lạnh như then. Sơn tháo kính xuống. Mỗi lần Sơn giận giữ, Sơn đều bỏ kính xuống. Hai mắt Sơn không kính dường như lồi to hơn. Nàng thoáng buồn. Một nỗi buồn tuy không cắn xé dữ dội, song cứ như một cái kim đã len vào da thịt nàng. Để im thì không thấy đau, song cử động thì mới thấy đau đớn. Nàng biết chồng giận. Họ đều buông đũa. Chồng giận thì vợ bớt lời, cơm sôi bớt lửa một đời không khê. Nàng lặng lẽ thu dọn bát ớ a. Sau khi mọi việc đâu đã vào đấy nàng pha một ấm chè ướp hương sen, thứ chè mà chiều nay nàng và Anton đã vừa nhấm nháp vừa đùa vui, kê kích lẫn nhau. Nàng róc một chén, bưng ra cho chồng.
Sơn đang ngồi ở bàn làm việc, khuôn mặt buồn xa xăm, mắt hướng về đâu không biết nữa.
– Anh uống chè nóng đi anh, em thấy anh mệt đấy, có lẽ anh đi nghỉ đi!
Khi nàng quay gót, bước vào phía trong, thì Sơn gọi giật lại:
– Loan, nghe anh đây, sáng mai đằng nào mình cũng sẽ đi qua khu chuyên gia, anh đứng đợi em ở dưới, em chạy lên nói với anh ta, em không thể đi với anh ta hôm
nay được, em có việc đột xuất.
– Anh Sơn…
Nàng chưa kịp nói gì thì Sơn đã tiếp, cơn giận nén lại cứ như một dòng nước chảy mạnh bị chặn lại bằng một đập ngăn nước, cái đập ngăn nước đó đã bị phá vỡ, nước chảy tung:
– Anh ta nhờ em hay em tự gợi ý đưa anh ta đi?
– Em tự.
– Trời ơi? Sơn kêu lên hàng ngày em làm việc chưa đủ hay sao mà còn xin thêm giờ làm việc nữa?
– Em thấy anh ta mới sang, chưa quen người, quen cảnh, sang Việt Nam lần đầu, đang buồn, nên em muốn giúp, đưa anh ta đi xem phố xá, cũng là giới thiệu cho người ta biết con người, cảnh vật của đất nước mình. Em không biết trước dự định của anh, nếu em biết được anh đã có kế hoạch như vậy, em đâu dám hứa với người ta.