Anh nói:
– Chúc mừng em ngày sinh nhật!
– Cám ơn anh – nàng nói, và nhẹ nhàng gỡ tay anh ra.
– Tý nữa, đợi sương lạnh tan đi một chút, nắng lên, mình hãy đi chơi em ạ. Cũng hãy còn sớm mà.
Khuôn mặt nàng bất chợt thừ ra. Nàng khẽ thở dài như để thu thêm không khí cho ***g ngực. Nàng nói ngập ngửng:
– Anh Sơn, em hẹn anh Anton 9 giờ phải có mặt ở đó rồi.
Đến lượt Sơn thất vọng. Và cũng quá ngạc nhiên. Mồm anh há ra. Anh bỏ kính xuống, hai mắt cận thị nặng càng lồi ra to hơn.
– Em… em vẫn đi với anh ta? Anh tưởng em đã quyết định…
– Em xin lỗi anh, anh hiểu cho tình thế khó xử của em, em đã chót hứa. Người châu âu họ trọng lời hứa lắm. Vả lại.
Giọng Sơn đầy tự ái, cắt ngang:
– Thôi tùy cô, cô cứ đi đi. Đừng nghĩ gì tới tôi cả, tôi suốt đời chỉ là một anh giáo viên quèn ở cái xó xỉnh này thôi, chẳng ai cần phải biết đến tôi cả.
Lúc này nàng lại băn khoăn, như đứng giữa hai dòng nước. Nàng cứ đứng đó, không nhúc nhích nổi bước chân. Nàng thương Sơn lắm. Lòng nàng xót xa như muối xát. Tiếng Sơn vẫn như một bài hát buồn, uất hận:
– Cô có giỏi thì cứ đi đi, đừng về đây nữa cũng được.
Với tính tình như vậy cho nên không sống nổi với gia đình là phải – nàng nghĩ – đã thế thì mình đi. Tại sao mình lại không có quyền tự quyết định?
Nàng dắt xe đạp ra cửa, trong lúc Sơn giận giữ cầm một chén trà ném xuống đất. Chiếc chén bể làm hai mả anh. Sương vẫn còn dầy đặc mặc dù mặt trời đã le lói. Sương bắt đầu tan. Khói lên nghi ngút. Buổi sáng mùa đông buốt quá Bác gác cổng đang đun một siêu nước trên chiếc bếp dầu ở phòng thường trực, thấy Bích Loan vào, bác hỏi:
– Chuyên gia Pháp hay Thụy Điển hả cô?
– Dạ, Thụy Điển bác ạ. ‘
– À, có phải cái anh lai da đen đó không, mới tới phải không? Thôi cứ để xe đây, khóa lại, rồi lên gọi anh ta, có khi anh ta ngủ quên đấy. Hôm qua tôi thấy chuyên gia họ nhảy nhót khuya lắm.