Đó là Sơn. Sơn đang làm gì ở nhà lúc này? Bích Loan bỗng thấy thương Sơn vô hạn. Sơn giận dữ và tự ái chẳng qua cũng chỉ vì yêu nàng mà thôi. Tội nghiệp. Dù sao nàng là người rất hiểu tâm trạng của chồng. Nàng không đành lòng bỏ Sơn ở lại một mình mà đi vui thú suốt ngày được Nàng phải về nhà thôi.
Anton cũng đang trôi theo những dòng suy nghĩ của mình cứ như một chiếc lá đang xuôi theo dòng nước vậy. Đất nước, con người ở đây kỳ lạ thật, huyền bí thật và cũng hấp dẫn thật. Cảnh vật và con người của đất nước này có duyên, làm say lòng người lắm. Nàng, đang ngồi đó, cũng rất huyền b~ như một bông hoa lạ, chưa một lần nhìn thấy, chưa một làn biết tên mà mùi hương thầm tỏa ra cứ ngất ngây.
– Anh Anton… anh Anton này…
– Ồ, xin lỗi chị, gì thế chị?
– Anh còn định đi tiếp đâu nữa không?
– Thôi chị ạ, hôm nay mình đi cũng nhiều rồi, chắc chị mệt lắm phải không? Chúng mình về nghỉ thôi chị nhé. Tuần sau bắt đầu làm việc rồi.
Anton nói những lời cuối cùng không phải như một lời than thở, mà đối với anh nó như một niềm trông đợi, hy vọng. Anh không biết rằng Bích Loan cũng đang hồi hộp trông đợi sự bắt đầu ấy.
__________________
Phần 8
Sơn đứng ngồi không yên.
Lúc Bích Loan dắt xe đạp ra đi thì cơn giận trong người Sơn bùng lên như một đám cháy gặp trời hanh, cứ thế mà cháy, chẳng có gì cản lại được. Sau đó thì nó xẹp xuống, nhưng chưa phải là tất hẳn, nó như đám than hồng còn âm ỉ trong tro, càng âm ỉ thì lại càng dai dẳng. Đây không phải là lần đầu họ xích mích với nhau. Sơn chua xót nghĩ, ít nhiều thì dù sao tình yêu của anh và Bích Loan cũng đã bị sứt mẻ, không còn được như những ngày đầu họ mới yêu nhau.