Sơn vừa buồn, vừa bực, vừa mệt mỏi. Bụng đói mà chẳng muốn ăn chút nào cả.
– Mình có đối xử quá đáng với nàng không? – Sơn tự hỏi. Chung qui lại chỉ vì mình yêu nàng thôi.
Sơn có thể hy sinh hết thảy mọi thứ trên đời này cho nàng mà không bao giờ hối tiếc. Sơn chỉ đòi hỏi nàng có một thứ: Cho anh được quyền làm chồng nàng. (************.com) Anh nói gì nàng phải nghe anh. Nói thế nào đi nữa thì dù ớ bất kỳ thời đại nào, bất kỳ chế độ nào, ở bất cứ nước nào, âu hay á thì người phụ nữ bao giờ cũng là người phụ nữ, đàn ông vẫn là đàn ông. Đàn ông nông tựa giếng khơi, đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu.
Trước khi yêu Bích Loan, Sơn đã một lần yêu chính thức và đôi lần ngấp nghé ở ngưỡng cửa của tình yêu. Người anh yêu đầu tiên là một cô công nhân làm ở cảng. Họ là bạn học từ những ngày còn thơ ấu. Rồi trường anh đi sơ tán tại một miền quê. Mỗi lần được về Hà Nội, anh đều đến đón người yêu đi chơi.
Ba mẹ Kim Thanh cũng gốc dân Hà Nội, muốn cho con gái kiếm được một tấm chồng”làm trai cho đáng nên trai”, phải là một ông giám đốc cỡ lớn hay một anh đốc tờ nào đó để cho nàng có chỗ gửi thân sau này ba mẹ về già.
Kim Thanh vì không say mê theo đuổi đường học hành nên bây giờ mới phải chân lấm tay bùn như thế. Trông cái dáng của Sơn loắt choắt, chưa thấy người đã thấy tiếng, không thể là chỗ dựa vững chắc cho con gái họ được. (************.com) Sơn chỉ là một anh giáo viên quèn. Loại giáo viên như Sơn ở Hà Nội nhiều như cua bò. Lương giáo viên lại thấp nhất trong tất cả mọi ngành, thì lấy gì để đảm bảo cuộc sống cho con gái họ được.