Một mặt, do Sơn làm nghề giáo nên cũng có nhiều thời gian, được tự do, nhưng cái chính không phải là chỗ đó. Cái chính là Sơn yêu vợ. Đấy cứ thử nhìn trắng Hồng đó mà xem. Nó cứ nhởn nha, nào chơi đàn ghi ta, nào chơi bóng chuyền, chơi thể thao, nay tụ tập chỗ này, mai tụ tập chỗ kia, có giúp gì vợ nó đâu. Sơn chỉ thua có mỗi ông Cường ở khu bên cạnh là chưa mua lợn về nuôi mà
thôi.
Từ trước cho tới nay, Sơn luôn nghĩ những cố gắng của mình đã làm nàng mãn nguyện. Phụ nữ còn mong gì hơn có một ông chồng như thế. Chả thế mà bao bạn bè khi tới thăm họ đã phải thết lên:
– Số chị Bích Loan may mắn ri thật đó, có được anh chồng hết ý!
Những lúc đó nàng cười rất khiêm tốn, khiến cho Sơn càng nghĩ rằng nàng hạnh phúc và nàng hãnh diện thật sự trước bạn bè về người chồng của mình.
Khi bạn bè đến thăm vợ chồng Sơn, nàng rất vui, rất lịch thiệp. Nàng rất thích tham gia vào những cuộc tranh luận với bạn bè. Nàng tiếp bạn bè bất kể là bạn của Sơn, hay của nàng, hay của chung hai người, đều phóng khoáng và tự nhiên. Nàng có thể bê tất cả mọi thứ có trong nhà Sơn ra đãi khách.
Càng ngày, Sơn càng có cảm giác, mọi người đến chơi với nàng chứ không phải đến với Sơn. Nhưng sau khi họ ra về rồi thì sự hồ hởi của nàng lại xẹp xuống, nàng trở nên lặng lẽ. (************.com) Tâm trạng nàng cứ như thủy triều lên xuống vậy, khiến Sơn đã lúng túng lại càng trở nên lúng túng, tình cảnh Sơn chẳng khác gì gà mắc tóc, càng muốn gỡ ra thì lại càng mắc vào.