Lần đầu, nó gặp Bích Loan do Sơn giới thiệu, nó nói với anh về Bích Loan: “Cô này trông hiền nhưng cũng ghê lắm đó”.
Rồi nó trổ tài làm món rau muống sào tái của Nam bộ đãi anh và Bích Loan.
Cái thằng bạn của anh nó khéo bắt tình thế lắm. Ồ, thế mà suốt từ sáng cho tới giờ anh quên mất nó – cái thằng bạn nối khố của anh. Anh sẽ bù khú với nó nốt chiều nay, cho tới khi vợ anh về. Chắc vợ anh về thì cũng phải đến chiều, rồi tiện thể, phải rồi, anh sẽ rẽ vào chợ mua một con gà, về làm bún sáo gà, Bích Loan thích món bún sáo gà lắm, mua một ít hoa nữa cho nàng…
Thế là anh phóng xe thẳng ra nhà nó.
Qua nhà nó dù đi lối nào thì cũng phải qua khu chuyên gia, nơi mà vợ anh thỉnh thoảng cũng tới đây để làm việc. Vừa tới cổng khu chuyên gia anh bỗng giật thót người: Vợ anh! Đúng Bích Loan. Nàng đang đứng bên cạnh một người đàn ông nước ngoài, da ngăm đen. Trong tay nàng một bó hồng nhung rực rớ. Hình như họ đang tạm biệt nhau.
Bích Loan bước vào nhà với một túi thức ăn mua sẵn ngoài chợ.
Chia tay với Anton xong, nàng rẽ vào chợ mua thức ăn. Những hôm tiện đi làm vè cũng vậy, nàng thường rẽ vào chợ mua thức ăn để cho Sơn đỡ vất vả . Hôm nay nàng muốn khao chồng một bữa cơm chiều tươi, cũng là để làm lành với chồng. (************.com) Thực ra không phải trong lúc đi chơi với Anton nàng không nghĩ tới Sơn. Nàng biết trong lúc này Sơn đang bị rằn vặt ở nhà.
Nhưng khi về tới nhà, thấy cửa khóa, nàng rất ngạc nhiên. Nàng chạy sang bà cụ hàng xóm. Bà đang ngồi ăn trầu, đôi môi bà rất mỏng, như hai lá lúa, đỏ ối quít trầu.
– Chú có gửi chìa khóa cho tôi đây này – bà vừa nói vừa nhổ quít trầu xuống đất.
– Nhà cháu có nói là đi đâu không ạ?
– Chú chạy ra phố… cô Loan này, tôi hỏi khí không phải, thế cô đi đâu từ sáng đến giờ, có chuyện gì mà tôi thay mặt chú thẫn thở, buồn rười rượi, tôi để ý cũng không thấy chú ấy cơm nước gì cả.
– Dạ, cháu bận chút việc phải ra Hà Nội. Không có chuyện gì đâu cụ ạ, cháu xin cụ chìa khóa. Cám ơn cụ!