Cụ hàng xóm rất có cảm tình với Sơn, và không ưa Bích Loan vì nàng đi tây về, lại hay mở nhạc nghe làm cháu cụ không chịu ngủ.
Nàng thay quần áo, dọn dẹp qua nhà cửa, cắm những bông hồng An tôn tặng vào một chiếc lọ thủy tinh màu xanh, rồi đốt bếp nấu cơm. Sơn về có sẵn một mâm cơm ngon, nóng siết, chắc thích lấm. Mà anh ấy đi đâu nhỉ? Ra Hà Nội? Đến nhà ai? Hay là Sơn về nhà? Không có lẽ, vì Sơn chẳng thích thú gì về nhà cả, trừ khi biết tin mẹ ốm đau. Nếu có, thì Diễm Ngọc đã cho biết rồi.
Nàng nấu xong cơm đã lâu, dọn sẵn ra mâm, đậy ***g bàn lại. Nhìn lại mâm cơm: Một ớ a giá sào thịt bò, một ớ a thịt ba chỉ luộc – món án mà Sơn rất thích, và một bát canh miến nấu thịt nạc, lại có cả một ớ a hành muối nữa. Chưa tết mà đã có hương vị ngày tết rồi.
Mâm cơm đã nguội lạnh.
Buổi phát thanh quân đội nhân dân đã qua đi từ lâu, rồi tới buổi phát thanh phụ nữ. Vẫn chưa thấy Sơn về.
Nàng bắt đầu lo lắng thực sự. Nàng chỉ sợ buổi tối đường phố nhiều xe cộ, Sơn đeo kính, khó nhìn đường vì bị lóa bởi đèn ô tô, nhớ làm sao thì ân hận suốt đời. Nàng không dám nghĩ tới một điều gì khác. Cũng không thấy đói hay mệt mỏi, hay buồn ngủ. Nàng chỉ nghĩ đến một điều: Mong nghe rõ tiếng chân bước của Sơn. Nàng phân biệt rất rõ tiếng chân bước của chồng với những người khác.