Người vừa có trình độ chuyên môn giỏi lại vừa có tiếng là đoan trang, đó là Bích Loan. V thế Bích Loan được cấp trên lựa chọn làm công tác phiên dịch cho chuyên gia, chuyên gia đi đâu thì Bích Loan đi đó. Đã nhiều năm như vậy mà chưa xảy ra tai tiếng gì cả. Ngọc Liên không vì thế mà ghen với bạn.
– Mày dạo này thay đổi đấy! – Ngọc Liên cười rất hóm hỉnh – Mày đã đẹp lại càng đẹp hơn khi mày trang điểm.
Quả thật Bích Loan có thay đổi.
Thỉnh thoảng Sơn nói:
– Em đi dự hội đấy à?
– Sao thế? – Bích Loan hỏi lại chồng – Hay vì em sức chút nước hoa?
– Em trang điểm mất nửa tiếng đồng hồ.
Tiếng Ngọc Liên cắt ngang dòng suy nghĩ của Bích Loan:
– Má tao bảo mày, chủ nhật này ra chơi, bả làm bún chả.
– Có mình tao thôi à?
– Mình mày thôi, hình như bả định nói chi với mày đó.
Má Ngọc Liên là người Sơn Táy. Con gái Sơn Tây giữ hơn sư tử cái. ấy thế mà má Ngọc Liên lại rết hiền. Ba Ngọc Liên là người Nam bộ, mất đã lâu. Ngọc Liên nói lơ lớ giữa tiếng nam và tiếng bắc nghe rất dễ thương. Ngọc Liên còn ba em nữa, hai trai, một gái. Chúng đều rất ngoan, chịu khó làm các công việc trong nhà giúp má và chị hai. Má Ngọc Liên là bác sĩ ở bệnh viện Bạch Mai, Hà Nội.
Má Ngọc Liên có kiểu giáo dục con rất hay: Cứ để chúng thoải mái, tự do, chẳng quát tháo, ngăn cấm chúng bao giờ. Thế mà đứa nào cũng ngoan. Bích Loan thầm nghĩ: Có lẽ tự do làm cho con người trở nên vị tha hơn chăng?