Những buổi đưa anh vào nhà hát. Anh thích thú thực sự hay chỉ là cái cớ để anh có thêm thời gian được gần nàng? Thôi đúng rồi, có lẽ Ngọc Liên nhìn thấy nàng đi với anh hôm vào xem kịch ở rạp Hồng Hà? Biết đâu hôm ấy nó cũng đi với anh chàng hiệu trưởng của nó?
Nàng nhớ rồi, không phải cái lần đó vì cho tới hôm đó họ vẫn chưa hôn nhau. Trong lúc ngồi xem kịch, họ cũllg chỉ dám ngồi sát lại nhau thôi. Mùi nước hoa đàn ông rất nhẹ tỏa ra từ người anh. Bỗng nhiên nàng thấy Anton đưa mắt sang phía nàng. (************.com) Anh nhìn nàng thật lâu. Cái nhìn ấm, nồng nàn khiến nàng muốn xỉu. Anh cầm lấy những ngón tay búp măng thon nhỏ của nàng, đặt vào bàn tay rất nóng của mình. Nàng không hề có ý định rút những ngón tay mình ra khỏi bàn tay anh. Nàng cứ để vậy cho tới khi vở kịch kết thúc. Tay nàng run, mồ hôi ra ướt đẫm. Người ta nói gì, hát gì, nàng cũng không hay. Chỉ khi neon bật sáng cả gian phòng rộng mênh mông nàng mới như người tỉnh ngủ. Nàng rút nhẹ tay ra khỏi bàn tay ấm nóng của Anton.
Hai người nhìn nhau. Nếu không có một biển người ở xung quanh, nếu đây không phải là Hà Nội của nàng, chắc nàng đã ngã vào lòng Anton từ lâu rồi.
Nàng hiểu cái gì đã đến với nàng. Nó xảy ra tự nhiên, con người không thể trốn tránh nó được, vả lại nó làm cho nàng run rẩy vì hạnh phúc như thế kia thì sao nàng lại phải trốn tránh nó?