Mối tình đầu e dè và đau khổ là một bài học đắng cay đối với nàng. Cái luân lý ngàn đời như một sợi dây sắt đã xiềng xích nàng trong bao năm tháng qua, gần hết cả một đời tuổi trẻ của nàng.
Nàng không muốn mình như một bông hoa tàn rụi đi trước khi được uống no ánh nắng mặt trời. Đạo đức và lương tâm chỉ là những lời lẽ khuếch trương, những khái niệm trìu tượng mà thôi. Người càng nói nhiều đến long tâm, đến đạo đức ở thời này thì càng là những kẻ lừa dối, sợ sự thật. Nàng chẳng làm điều gì xấu xa cả mà phải sợ hãi.
Cái triết lý của nàng liệu có đứng vững nổi trên mảnh đất mà nàng đang đứng đây không? Hay chẳng qua nó chỉ là những biện bạch để nàng cũng chạy trốn cái thực tế nó đang trường ra đó. Tại sao nàng không dám hôn anh khi lòng nàng đã ngất ngây men rượu?
Nhưng rồi ngọn lửa tình đã bốc cháy.
Nàng đã hôn anh.
Lần đều nàng hôn anh. Đó là lúc nàng chia tay anh sau một buổi làm việc. Trong phòng chỉ có hai người. Mọi người đã về lâu. Khi nàng chuẩn bị bước ra cửa thì anh nắm chặt cánh tay nàng lại. Anh đặt lên môi nàng một chiếc hôn thật dài. Môi anh mềm, ướt và ấm. Từ người anh tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng. Nàng không né tránh nụ hôn của anh. Nàng hôn lại anh. (************.com) Chưa bao giờ nàng hôn ai như thế ờ trong đời. Nàng nhớ lại, người bạn của Sơn có lần đã gọi đó là những chiếc hôn của những người tình.
Ngọc Liên đã nhìn thấy họ hôm đó. Có thể Ngọc Liên đã ra về rồi quay lại vì bỏ quên một thứ gì chẳng hạn. Có lẽ thế, chứ Ngọc Liên không bao giờ tò mò, theo dõi người khác cả. Tính Ngọc Liên không phải vậy. Và nếu người trông thấy họ hôn nhau không phải là Ngọc Liên mà là những bà nạ dòng cùng phòng thì sự việc ra sao? Nếu vậy thì đời Bích Loan cũng đã bèo dạt mây trôi rồi.