Phần 11
Nàng đang bay lên cao, nơi mặt trời đang tỏa ra những tia lửa chói chang. Người nàng nóng rực, và cái chỗ đó, chỗ anh đang hụp lặn trong đó, đang bi đốt cháy. Nó mềm nhũn ra, nóng hổi. Nàng gạt tay anh ra. Anton giữ tay nàng lại và vẫn tiếp tục công việc của một con ong hút nhụy, cho tới lúc nàng thổn thức như sắp khóc, anh mới ngồi dậy, quì hai đầu gối xuống giường, đưa dương vật của anh lúc này đã cương cứng, dài tới hai mươi lăm phân, vào miệng nàng. Anh nói:
– Em mút đi!
Nàng sợ hãi không dám làm theo lời anh, rồi như sợ anh buồn, nàng cầm nó và từ từ cho vào miệng, mút. Nàng mới đưa vào miệng có một khúc đầu, nàng đã không còn hơi để thở. Nàng vội bỏ ra, nôn oẹ. Nước mắt nàng ràn rua. Anton vội ôm chặt lấy nàng, líu ríu:
– Em, anh xin lỗi em, anh biết em chưa quen. Chúng mình còn cả một tương lai trước mặt. Anh sẽ dạy em tất cả những kiến thức về chuyện này. Anh sẽ làm cho em thật hạnh phúc. Vừa rồi anh làm em sợ phải không? Anh xin lỗi em – anh hôn nàng – em nghỉ đi?
Bích Loan mỉm cười khi nhớ lại cái ìân đầu đó. Nàng ngu dốt quá. Sự ngu dốt quả đã giết đi bao nhiêu khoái cảm mà con người có khả năng tạo ra và con người có quyền được hưởng. Sự ngu dốt này bát nguồn từ những nhận thức, từ những quan niệm của một dân tộc đã ăn sâu vào gốc rễ của tiêm thức bao đời nay, không có sức mạnh nào gột bỏ được nó. Ngay như những con người có văn hóa, có học thức như nàng cũng bị những quan niệm đó xoáy mòn. Đó là những quan niệm cổ hủ về đạo đức, về tư cách của con người mà trải qua bao nhiêu thế hệ vẫn không sửa đổi. Thế mà trong suốt thời gian qua, khi còn du học ở nước ngoài, cũng như khi trờ về nước, ra còng tác, nàng vẫn chấp nhận nó, tôn thờ nó như một vật cứu tinh thiêng liêng của đời nàng.