Khi nàng đứng trước gương sửa lại mái tóc dài buông kín đôi bờ vai thon, anh thấy khuôn mặt nàng trở nên đăm chiêu. Anh bước lại gần, đứng sau lưng nàng. Nàng quay lại, mỉm cười, nói:
– Em phải về – nàng nói – em không nghĩ ngày hôm nay lại kết thúc như vậy, những gì em làm ngày hôm nay không giống em một chút nào cả.
– Em ân hận?
– Một điều rất kỳ lạ là em không ân hận một chút nào cả.
Anh nghe nàng nói vậy thì cảm thấy người nhẹ đi như vừa chút được một tảng đá nặng trên vai.
Nàng nhìn anh và hai người lại cho nhau những chiếc hôn dài, đấm đuối.
Bây giờ thì Anton biết rõ rằng, anh đã yêu nàng. Anh muốn nàng hạnh phúc. V thế mà anh đã xếp sẵn cho nàng một chương trình đi dịch cho anh, để đưa nàng ra nghỉ ở biển một thời gian. Biết đâu những ngày sống hạnh phúc bên nhau như thế này sẽ chẳng bao giờ có nữa cho cả cuộc đời còn lại của nàng và có thể là cả của anh nữa. Kế hoạch xếp sắn đã đâu vào đấy cả rồi thì mẹ anh viết thư sang gọi anh về nghỉ hè tại Stockholm. Bức thư mẹ làm anh khó nghĩ quá. Anh lấy lá thư ra đọc lại.
“Con Anton yêu quí của ba mẹ!
” Mùa hè đã về với Stockholm của chúng ta. Năm nay mùa hè ấm hơn mọi năm. Ba mẹ quyết định không đi đâu cả ở lại để đợi con về rồi cùng đi nghỉ mát…”