Anton biết nếu anh không về thì mẹ anh sẽ thất vọng lắm. Mùa giáng sinh anh đã không có mặt ở nhà rồi.
__________________
Phần 12
Có tiếng gõ cửa. Quỳnh đứng lên, vẻ cáu kỉnh. Quỳnh lẩm bẩm: Cái thằng nào mà đấm cửa mạnh đến thế, may mà bà già khó tính không có nhà, chứ không thì nó chết rồi.
Má Quỳnh rất khó tính. Khi nhìn thấy cặp kính can lấp loáng ngoài cửa thì Quỳnh dịu ngay lại.
– À hóa ra là ông. Hôm nay sao lại có sự rồng đến nhà tôm thế ông?
– Ờ thời thế nó thay đổi thì thỉnh thoảng rồng cũng phải ghé đến thăm tôm một tý chứ.
Nghe giọng nói châm biếm và nhìn khuôn mặt bất thần của bạn, Quỳnh khẽ hôi:
– Có chuyện gì thế mà mặt ông thần ra như người mất sổ gạo vậy?
– Chẳng có chuyện gì cả. Má ông đâu rồi?
– À bả ra nhà bà cô tôi, tối mới về cơ. ông uống gì để tôi lấy cho ông? Thôi ông làm một cốc bia đá nhé?
Nói rồi Quỳnh lấy trong tủ lạnh ra một chai bia, mở nút, róc ra hai cốc, đập một viên đá to ra làm nhiều mảnh nhỏ, cho vào hai cốc. Bia trong cốc dâng tràn lên, sủi bọt.
Quỳnh đẩy một cốc sang phía bạn, nói:
– Ông uống đi rồi trút bầu tâm sự sang cho tôi, để cho người ông nhẹ đi. Tôi biết ông đang muốn nói chuyện với tôi đấy Tôi nghe đây.
Sơn thầm phục cái tài đón bắt sự việc nhạy bén của bạn, anh thở dài thườn thượt, rồi nói:
– Tôi có cảm giác chơi vơi, như mình sấp mất đi một vật gì quí lắm ông ạ.
Quỳnh đã đoán ra, song vẫn vờ hỏi lại:
– Ông nói gì mà tôi không hiểu. ông sắp mất cái gì?
Ông có mỗi cái xe máy là quí nhất thì nó vẫn còn kia, ông vừa mới cưới lên nó ra đây đấy thôi. ông còn có cái gì để mà mất nữa.