Sơn cười nửa miệng:
– Thôi, ông đừng cười mỉa mai trên nỗi đau khổ của người khác nữa. ông thừa biết tôi ra ông là để làm gì rồi. Nếu chỉ để than vãn về chiếc xe máy tồng tộc kia thôi thì tôi đã nằm nhà rồi, để nghỉ cho khỏe, khỏi mệt cái mề gà của tôi.
– Nàng đâu rồi? – Quỳnh đột ngột hỏi Sơn, giọng rất nghiêm.
– Nàng bay rồi.
– Sao? Nàng bay ới đâu?
– Tôi không biết.
– Nàng đi không hỏi ông sao?
– Không. Mọi lần vẫn hỏi, nhưng lần này thì không.
– Sao vậy?
– Tôi và nàng không nói với nhau đã mấy hôm nay rồi.
Sơn kể cho bạn nghe, tại sao anh và nàng không nói với nhau đã mấy hôm nay. Hè năm nay công đoàn trường Sơn có tổ chức cho giáo viên và gia ớ anh họ đi nghỉ mát ở Đồ Sơn, theo tiêu chuẩn công đoàn viên, mỗi người chỉ phải nộp có nửa tiền vé thôi, lại không mất tiền ăn. Sơn muốn đưa vợ đi nghỉ cùng. Anh nói cho Bích Loan biết ý định của mình.
– Mình còn son rỗi em ạ, cũng nên đi đây đi đó một chút. Em vốn thích biển mà, vả lại mình chỉ phải nộp có nửa tiền thôi. Mình đi em nhé. Anh ghi tên nhé. Em cũng được nghỉ phép hai tuần mà.
– Bao giờ thì đi hả anh? – nàng hôi chồng.
– Giữa tháng bảy. Giữa tháng bảy ở Hà Nội nóng lắm em ạ.
– Mình không đi sớm hơn hay lùi lại sang tháng tám được hả anh?
– Không, họ chỉ tổ chức đi có một đợt thôi em ạ.
– Em không thích đi đâu.
– Sao vậy? Hè năm ngoái đi Sầm Sơn em thích lắm kia mà.
– Em thích là thích biển và bãi tắm thôi, còn chỗ ở thì em không thích. Anh quên rồi hay sao, đi nghỉ theo kiểu do công đoàn tổ chức tuy có rẻ hơn một chút song bôi bác lắm. Em còn nhớ, một phòng những mười tám người ở. Mà sao kỳ vậy, người có gia đình, vợ chồng, con cái không được ở cùng phòng. Vợ chồng mới cưới cũng không được ở chung, cũng vẫn nam ở phòng nam, nữ ở phòng nữ.
– Vì họ thuê có bầng ấy phòng nên phải ở như vậy vì thế mới hết ít tiền. Năm nay họ rút kinh nghiệm rồi, cũng bằng ấy tiền nhưng họ sẽ thuê các loại phòng khác nhau. Như vợ chồng mình chẳng hạn, sẽ được một căn phòng tuy nhỏ nhưng tách biệt, không chung với ai cả. Như thế em chịu không?
– Nàng có chiu không? – Quỳnh hỏi, khi thấy bạn dừng lại.
– Không, nàng đâu có chịu.
Ông có biết được lý do không?
– Nàng không thích đi.
– Nhưng tại sao lại không thích đi?
Nàng không nói tôi làm sao biết được, ông hỏi gì kỳ vậy?
– Cái chết của ông là ở chỗ đó đấy. ông có biết tại sao nàng không hứng đi những cuộc lại tuần trăng mật như thế với ông không? ông đừng buồn, tôi nói thật nhé, nàng đang thất vọng về ông đấy. Lần trước đã thế, tân này ông lại định đưa nàng đi nghỉ với cái đám lòng thòng, rồng rắn lên mây đó, lại ngủ chung với cái đám nạ dòng đó thì sao gọi là đi nghỉ tự tình của những đôi vợ chồng trẻ, mới cưới đi hưởng lại cái cảm giác của tuần trăng mật được. ông có cần đi theo học một lớp tâm lý không? Ông nghĩ đến tiền nhiêu quá đấy. Dù có rẻ, hết nửa tiền thôi thì cũng đừng đưa người ta đi như thế. Nàng là kẻ đa tình và lãng mạn. Kiểu ấy không hợp với người ta đâu.
– Có lẽ ông đúng, nhưng tôi làm gì có tiền mà đưa nàng đi đây đó theo kiểu khác được. Lương giáo viên thì ông biết rồi, ba cọc ba đồng… nhưng điều làm tôi buồn nhất không phải là chuyện nàng không thích đi với tôi lần này, mà là… – Sơn ngập ngừng, như có ý tự hỏi mình có nên nói ra không nhỉ – nàng giấu tôi, nàng lừa dối tôi. Cách đây mấy hôm nàng nói với tôi:
– Anh Sơn, em phải đi công tác một thời gian với chuyên gia.
– Em đi đâu, có lâu không? – tôi hỏi lại nàng.
– Em đi Đồ Sơn, sau đó đi Hòn Gai, hai tuần.