Anton hỏi nàng:
– Mình thuê một phòng hay hai phòng hả em?
Nàng suy nghĩ giây lát, rồi nói:
– Anh cứ thuê hai phòng.
Nàng nói thế, nhưng lại mỉm cười ý nhi. Hôm trước
Anton đã để lộ điều bí mật của mình ra với nàng:
– Bích Loan ạ, anh muốn có một tuần trăng mật, chỉ có một lần trong đời với em, để sau này dù chúng ta có phải xa nhau vĩnh viễn thì nó mãi mãi như một kỷ niệm nằm sâu trong trí nhớ của anh, nằm sâu trong cả trái tim anh nữa.
Vì thế có thuê hai phòng hay một phòng thì cũng chi là cái hình thức để giảm đi sự tò mò của những con mắt lạ mà thôi. Người thông minh cũng cần phải biết người biết ta, không cần phải phô trương, lạy ông tôi ở bụi này làm gì cả. Chính anh là những người nước ngoài, nơi con người được tự do quyết định những việc mình làm, ít nhất cũng là trong lĩnh vực tình cảm riêng của họ, anh cũng đã khuyên nàng vậy. Anh giữ gìn cho nàng. Anh chẳng muốn rồi đây khi anh xa nơi này vĩnh viễn, bao đắng cay, tủi nhục, người ta sẽ chút lên đầu nàng.
Buổi tối anh nói với chị phục vụ:
– Chị cứ đi nghỉ đi, tôi tự làm lấy những việc vặt. Khi nào cần chị giúp, tôi sẽ bấm chuông gọi chị.
Chị phục vụ khách sạn hiểu ý ông khách nước ngoài này muốn được tự do, chị chào anh, rồi bước ra cửa, nhẹ nhàng khép cánh cửa sau lưng chi lại.