VN88 VN88

Truyện loạn luân có thật – Tâm sự của Dì tôi

Dù dì mặc lót nhưng tôi thấy rõ sự va chạm rất gần làm tôi xửng vửng. Dì than không dứt : con mà đi giận mẹ, có ai đời kỳ cục vậy hôn. Tôi nửa nằm im thẩm thấu mùi hương của dì, nửa lại trả thù dì cho bõ. Tôi lụng bụng nói : mẹ mà đuổi con bắt nằm đất. Câu nói như chiếc roi cá sấu quất vút vào dì, bàng hoàng dì nhẹ đẩy tôi ra, nhìn sâu vào mắt, nhăn nhó : mày giận mẹ dữ vậy sao. Tôi gục gặc cái đầu.

Lần đầu tiên, tôi thấy dì ứa nước mắt. Dì vội đưa ngón tay quệt. Tôi kéo níu tay dì không cho lau, để may ra giọt nước mắt rửa đi những cặn bã xốn xang đang bầm dập trong lòng dì. Dì sững đi nhìn vào một góc phòng, sự im ắng trào ra lênh láng. Tôi tôn trọng sự suy nghĩ của dì nên cũng im.
Lâu thật lâu, tôi nghe dì nói thoang thoảng : mày không hiểu dì và dì chuyển ngay sang tiếng nói trầm thống hơn : con không hiểu cho lòng mẹ, con ơi. Dì ôm lấy tôi không dè dặt, dì sụt sịt từng cơn. Dì hôn băm hôn vằm lên tóc, lên trán tôi nhắn nhủ : con tuy lớn nhưng chưa hiểu hết tình đời. Tuy vậy dì vẫn phóng túng vach cởi áo và kéo lật cái xú cheng lên, đưa cái vú vào tận miệng tôi, nói nựng : mẹ đền cho con, con bú ngoan, đừng giận mẹ nữa.

Tiếng dì lảnh lót như tiếng chuông xa xăm từ cõi ngàn dội về. Tôi lao xao như người mải rong chơi đi lạc bước. Tôi khẽ ngước nhìn lên, bầu vú no của dì như quả khinh khí cầu bơm căng chờ giờ xuất phát. Tôi nghĩ mình sắp bước vào chiếc ***g, quả cầu sẽ bốc tôi lên, vượt bay qua muôn trùng đất nước. Tôi nhìn xuống sẽ thấy cơ man nhà cửa, ruộng đồng, thung lũng, núi đồi, sông suối, lạch mương và đầu óc tôi sẽ thả lình phình cho bay vút.

VN88