VN88 VN88

Truyện loạn luân có thật – Tâm sự của Dì tôi

Dì thấy nó hư quá đành cho nó ghé tí ti vào miệng hũ cho nó đâm, nó xọc, nó giụi, nó lăn. Dì chuyển xoay cái mông cho mớ bùi nhùi mơn man cái đầu loe của nhóc và nhấp nhỏm cho nhóc thưởng thức cái món tả pí lù. Thằng nhóc nào đã quen trận mạc nên ham uống chất rượu mạnh chưa gì đã nôn thốc nôn tháo. Dì khinh khỉnh cười thầm, song không chê sợ thằng nhóc buồn thiu.

Ngồi ngẫm nghĩ tôi thấy quả dì từng trải. Người lớn đĩnh đạc, làm gì cũng thận trọng e dè. Con nít háu ăn có bắt đày nó nhịn cũng chẳng xoay chuyển được nó. Chi bằng nó muốn chết cho nó chết, dì nhấc lôi khe đít ra, thằng cu con như lão say cho chó ăn chè, trông thảm não làm sao, rụt đầu rụt cổ chỉ còn một mẩu dăn dúm.

Có lẽ dì bật cười, nhưng vờ đưa mu bàn tay xoa miệng than ngứa mồm quá. Tôi thấy thương thằng cu nhưng thương chính thân tôi. Sao nhiêu hùng hổ trôi sông đổ chợ hết, giờ nó ủ rũ thấy buồn. Đến dì lững thững ngồi lại đứng lên, thằng nhóc cũng hết xí quách, oặt xà lai ra tại chỗ. Chỉ còn tôi nhóc nhách nhìn cặp vú dì nhúng nhính lại buồn buồn các ngón tay, muốn xin dì cho sờ, nhưng lại sợ dì gắt bị quê.
__________________

Phần 9

Tôi rất tự hào về mình. Chẳng gì tôi cũng ví như nhà khảo cổ đã tìm được vào đến gian tận cùng của ngôi đền thiêng, mở chốt cái then cài của căn phòng kín và chiêm ngưỡng được dung nhan người nữ chúa ở đó. Tôi đã khuất phục được dì, nhượng bộ cho tôi tìm hiểu rõ điều tôi muốn biết.
Mặt khác, tôi lại mừng vì bắt mạch được điểm yếu của dì. Cho dù dì có khó khăn đến đâu, nhưng nếu tôi đánh động đến lòng thương của dì thì dì vẫn để cho tôi đạt được ý nguyện. Nhược bằng dì khăng khăng không chịu thì tôi giở trò ăn vạ, tủi thân, khóc lóc, kêu đau là dì cũng nhụt chí ngay.

VN88