VN88 VN88

Truyện loạn luân có thật – Tâm sự của Dì tôi

Dì khảo khển thở nấc lên, vồng đít cong veo no ức và chỗ háng lầy huầy rúng đạp. Tôi cạp thêm mấy cái nữa thì dì đổ phịch ra, hết ngăn hết giữ gì được. Dì vứt người ra giường, nằm tênh hênh chìa cái hoa cho tôi băm vằm hay xẻ thịt gì cũng mặc. Tôi thấy dì sướng ngất trời thì trổ hết tài vặt ra để dì dứt điểm luôn.

Tôi cắn ộp ộp lên mu, mở banh lỗ ra khoắng đầu lưỡi vào và nút óc óc như người nhử bắt con cua trong hang kín. Dì hất người lên lại giập người xuống như lá quạt, như tấm khiên, con bướm nhấp nhô nơi miệng tôi dập dìu hương phấn. Tôi càng rúc thì dì càng thở hồng hộc lên từng hồi.
Tôi vừa dùng môi, răng và miệng chà sát làm dì lăng xăng mất chủ định. Khi tôi thấy dì hất giúi cái háng dì vào mồm tôi thì tôi bú rột rẹt làm dì vặn uốn người như con cuốn chiếu. Dì muốn đẩy hất tôi ra, nhưng lại thấy chộn rộn nơi cái hoa thì liệt luôn không có sức nữa. Tôi bú dì đã đời, bú như chưa bao giờ được bú hả hê, đầy đủ, trọn vẹn như rứa. Dì chỉ biết u ư lăn lộn mà chịu trận với thằng con ngỗ nghịch của mình. Khi tôi bú hụt hơi thì cũng mệt chẳng kém dì một chút. Tôi nằm thở phì phì, đến không nhấc mặt ra khỏi cái hoa còn thở hào hển, đặc ứ chất dính keo.

Dì lẩm nhẩm kêu than : cha đời con mẹ mày thằng ranh, mày bú bà đến rụng chay cả lông, cả da còn gì nữa. Tao không ngờ mày quỉ quyệt và tàn ác đến vậy, mày muốn cho tao chết mà. Tôi không một lời đáp trả, chỉ nằm yên đón hết lời mắng của dì. Tôi cũng điếng hết cả tay chân, nếu không được dì cho bắn ra đỡ nhức nhối lúc nãy thì chắc lúc này tôi cũng nho nhoét người chứ có hơn dì đâu.

VN88