VN88 VN88

Truyện loạn luân có thật – Tâm sự của Dì tôi

Tôi cũng quính theo vì biết dì đang lên cơn nứng cực độ. Tôi cũng vậy nữa, dì kéo giãn sống lưng làm tôi như bị dồn đùn mớ óc ách trong người muốn bắn vọt ra ngoài. Dì cong mình lên, giương cái háng xập xòe cho tôi giã. Dì hối huyên thuyên : mày đâm mạnh đi, giúi cật lực vào, mày làm tao quắn cả lại. Sao mà tao khổ thế, cứ như ai dội nước sôi vào bim, tao tê dại hết cả.

Thật vậy, tôi thấy dì nẩy bật người cao lên, còn quậy rào rào cái háng như sàng gạo. Tôi hỏi trong hơi thở hổn hển : nứng hả. Tôi nói trống không vậy mà dì chẳng mắng, lại còn nhỏ nhẹ : biết còn hỏi, mày dồn tao đến cực kỳ sướng liệt, còn hỏi dớ dẩn tầm xàm. Mày có huých cho tao hạ cơn bung xung không, hay là mày còn muốn ngâm tôm để cho tao chết.
Tôi vẫn vò vò hai vú dì, thằng em lơ ngơ của tôi vẫn đâm uỳnh uỳnh vào cái húm. Dì vui ra mặt, hớn hở như đứa bé được mút que kem. Tôi đảo người, lách nghiêng lách trái, giụi củ chùy thun vào các hang hốc bên trong. Dì bạnh hết hai giò ra mà hít hà kêu đã. Tôi giập dì nát nhàu, dì lăn lộn trên nệm như miếng bánh bèo bị ngấm đẫy nước mắm.

Tôi dọng tả tơi, dì kêu ơi ới theo từng cú nắc. Dì trợn trừng nhìn tôi : mày cố nín không cho bắn ra hả, sao lâu thế. Tôi cũng chẳng rõ nguyên nhân tại sao nên nói phứa : tại con vừa ra nơi kẽ đít dì, chắc là chưa tập trung đủ đạn nên súng chưa khạc ra được.

VN88