Tôi vẫn không nhả và buông vú dì ra, nhưng lụng bụng nói, tiếng còn tiếng mất : con bị ket ở háng. Dì mau mắn bảo để dì tuột bớt xuống cho thoải mái. Nói rồi dì lòn tay vào cả hai lưng quần kéo thốc ra. Con cu tôi nhảy tưng tưng như chiếc cột cao su bị đè vừa được giải phóng. Dì chăm bẳm nhìn, kêu thất thanh : chu choa, mày lớn bự. Tôi xẻn lẻn mắc cỡ, phản xạ lấy một tay bụm.
Dì tí tách cười : rõ vớ vẩn, mẹ thấy rồi. Con cái mà thẹn với mẹ. Tôi ứ ứ giụi dấu mặt vào vú dì. Dì hạ giọng : mẹ nói chơi cho vui, đừng để tâm. Con cu quái ác bung bung chưa chịu dừng, dù giờ nó chỉ còn gật gù đánh nhịp. Dì gạ gẫm tôi : mày bỏ tay, mẹ xoa cho, để nó tức thốn, bịnh đó con.
Tôi ngây ngô, nhưng sợ. Dì gỡ bàn tay che của tôi, nhìn một lát vào khúc thừa gân guốc. Dì cuốn bàn tay thành một cái vòng, giữ dọc theo cái độ vươn ra và đùn nhè nhẹ đến sát gốc. Lần đầu tôi thấy có cái gì ngồng ngỗng chạy rần rần, lúc như mắc kẹt lúc lại thong dong. Dì hơi đè bàn tay vuốt xoa, lạ là chim tôi dài doãi ra, ngấp ngó nơi tay dì.
Dì nghiêm trang làm, miệng lẩm bẩm không ngớt : mới ngày nào giờ đã thành đàn ông đến nơi. Dì xóc xóc, cái vỏ bọc chưa tụt ra nên lấp ló tựa cổ rùa thò thụt. Tôi kiễng người lên vì nhột không ra nhột và sướng không ra sướng. Một cục gì mơ hồ chạy lẩn vẩn trong cái ống vừa phừng vừa dẻo của tôi.