Dì đang nghiền ngẫm chuyện gì đó, nhìn thương hại thằng cháu đang nằm rũ ra. Dì lấy tay xoa xoa hông tôi, đùn lên cao đến nách. Tôi có cảm tưởng buồn nhột nên len nhen nhúc nhích. Dì âu yếm bảo tôi : con vừa đổ của, còn mệt lắm, để mẹ xoa cho con chóng hạ cơn. Bàn tay như đám sâu lông bò, ngoằn ngoèo, rôm rả, tôi kêu the thé : mẹ mẹ. Dì miết đè cổ tay, những chà sát làm tôi muốn bắn khói. Dì làm, hai vú dì rung rinh, cái núm nhễu trút xuống, nhọn tựa mũi kim, đầu vú nhỉnh vừa vặn như một hạt ngô mới nhú. Tôi nuốt nước miếng dầm dề, dì lờ đi như không biết.
Tôi buồn nhột quá, người không dứt lâng đâng, lao đao. Tôi phải chặn giữ tay dì lại và cố kéo dì ngả ngực vào tôi. Dì bâng khuâng hỏi : sao thế. Tôi đáp yếu ớt như lá cỏ : mẹ làm con nhột quá. Người dì nhóm sát vào, hai đầu vú thập thò chạm lên thịt da tôi để trống. Tôi xòe bàn tay ra đón bợ lấy hai vú và rít róng kêu : mẹ cho con sờ một tẹo.
Dì lải nhải : nhột mà không quên nổi sờ vú sao con. Tôi ngước lên, những hạt sao sa vỡ tung tóe, dì nhích mặt quay đi lẩm bẩm : cái thằng nhìn như chọc vào mắt mẹ. Tôi bóp tin tin hai vú dì, dì thở hắt ra khó khăn. Tôi lè nhè chất vấn về cái khoản thủ pháp của dì làm cho tôi sướng đến phải bắn tinh.