Tôi măn hai vú dì săn cứng, lại thêm câu chuyện của dì như ngọn lửa râm ri đốt cháy cơn buồn trong ruột, hai vú dì mọng nhẵn to ra, hai núm hết còn là hạt ngô mà thành hạt mận. Tôi tự dưng cũng bị kích thích nên măn sâu dầy hơn. Tôi tung hứng làm hai vú dì tâng tâng trong lòng tay, xen kẽ là những cú xe trên cái núm. Dì thở nặng nhọc.
Đầu tôi chợt nảy ra ý vòi vĩnh xin dì cho tôi được biết xa hơn. Tôi lúng túng xoay chọn từng chữ sao lọt tai dì mà không bị mắng. Chưa gì hai tai tôi đã nóng bừng, da tay tôi cũng nóng lên, dì nhận ra nên kháo : mày lại bắt đầu nghĩ lăng nhăng gì thế. Tôi nói ỏn ẻn : con có điều muốn xin mà sợ mẹ mắng. Lần nào sắp vòi chuyện gì, tôi đều dùng tiếng mẹ, xưng con. Dì biết ngay : mày rào đón là sắp cà kê xin xỏ. Nói phứt ra đi, liệu cho được, tao cho.
Tôi còn ấp úng, dì phải bơm : mẹ con mà mày e dè nỗi gì. Đấy mày hỏi, mẹ nói hết, có che đậy gì đâu. Tôi gằn giọng nói nhanh : mẹ cho con nhìn một tẹo. Dì biết thừa điều tôi vòi nhưng cố trấn tỉnh : mày chả nhìn nãy giờ còn đòi hỏi gì nữa. Tôi bóp mạnh, bóp sâu vú dì mà thưa thốt : con muốn nhìn chỗ khác cơ.
Dì lịm đi. Điều tôi xin mắc mỏ quá. Dì khựng lại, suy nghĩ mới bảo : không được con ạ. Mặt tôi chảy dài, tôi buông rơi tay khỏi vú dì và phụng phịu buồn tênh. Dì cũng nhấp nhỏm muốn đứng lên, nghĩ sao lại ngồi đó. Dì loăng quăng vớ cái áo, nhưng thấy nó dính bện chất khí của tôi nên vo viên cầm hờ hững.