Sự im lặng như một tảng băng đổ ụp xuống nhà. Tôi ỳ ra một đống, không rằng không nói. Dì kéo tôi mấy lần, đằm thắm khuyên : mày quay qua mẹ nói cho nghe. Tôi ứ nằm lì ra chỗ. Dì than vãn : tao đến khổ với mày. Chẳng chờ, dì nâng đầu tôi đặt lên đùi dì và tỉ tê : con sao xin chuyện cắc cớ, mày xúi mẹ lên non, xuống biển còn dễ hơn cái ý mày xin.
Tôi muốn lấy cái khóc mè nheo, dọa dẫm dì. Tôi phát bực nên vùng vằng nói : mẹ không cho thì thôi, để mặc con nằm cho mọc cây, mọc rễ. Dì cười vì lối ví von ba toạng của tôi, dì bảo : dễ lắm sao con.
Phần 5
Dì cố thuyết phục để tôi nguôi ngoai bỏ sự đòi hỏi ngông cuồng đi, nhưng tôi khăng khăng không chịu. Tuy đã được nằm trên đùi dì, tôi vẫn quẫy ngang quẫy ngửa cho đầu ót tôi tuột xuống, mặt chù bụ ỉu xìu một đống, dì thở dài liền tù tì, xuống giọng tình cảm năn nỉ tôi : mẹ nói hết nước hết cái mà con không nghe mẹ. Con không thương mẹ sao.
Tôi cãi băng băng : thương chớ sao không, vì thương nên con mới muốn mẹ hết buồn. Người ta còn dạy bày con cái khi chớm lớn để nó hiểu rành rẽ chuyện trai gái hầu không bị sa vào cám dỗ và ngờ nghệch. Con thiết tha xin mẹ thì mẹ không cho, bộ mẹ muốn con nghe theo lời anh lời em, hư đốn, trác táng, mẹ mới vừa lòng sao.