Dì vội vàng bịt giữ miệng tôi lại không cho nói. Dì kể lể dông dài : mẹ nào không thương con, nhưng việc con đòi ngặt nghèo quá. Dì nói rồi chúi người xuống dí cái vú chờn vờn vào miệng tôi dỗ : con bú tạm vú mẹ được rồi. Thích thì sờ măn hay bóp gì cũng được, đừng bắt tội mẹ.
Tôi vẫn đủng đỉnh vò bóp hai bầu vú, lê trây cái núm lên môi và mơn mơn cái quầng trơn nhẵn. Dì vươn vai cho bầu vú căng độn, may ra tôi thích thú mà lơ là chăng. Tôi bóp vo được vài cái thì thả. Tôi càu nhàu : tại mẹ hết, khi không mẹ làm con tái tê người, mẹ vọc chim con, bây giờ nỗi sướng nứng tràn lan trong huyết quản. Ai đời mẹ cho con ăn dồn ăn dập rồi bắt nhịn, mẹ nghĩ có kẹt cho con không.
Dì chưng hửng mắng : mày nói tầm bậy. Mày sờ bóp vú dì rồi chim mày gật gù, mày kêu cấn nhức, mẹ mới bảo mày lột quần ra cho khỏe, mày kéo bung ra, con cu mày khật khà khật khưỡng. Tao đâu dè mày lớn mau vậy, rồi mày kêu tức, mày kêu đau, dì phải xoa cho mày dịu, mày bấn dần lên, mẹ phải làm cho mày trút cái mớ bòng bong để mày đừng rục rịch, xâm xựt nữa. Mày không biết ơn còn trách mẹ.
Dì nói líu nhíu lộn xộn, ba hồi dì, ba hồi mẹ, lúc gọi tôi là con, lúc thì mày, tôi biết dì cũng đang ngổn ngang trăm mối chớ nào kém. Tôi vùng vằng phát biểu : mẹ không giúp con để con tự đi học lấy. Dì thăm dò tôi : mày học ở đâu. Tôi nói phéng lên : ở đâu có thì học, động đĩ, bạn bè, con gái, ngày nay ra đường đụng mặt thiếu gì.