Bận này dì lại xui tôi làm dì lần nữa, thú thực ham thì vẫn ham mà xem ra cái việc mửa lại khó khăn lắm lắm. Cho dù là cơm cháo đi nữa cũng phải có thời gian tiêu hóa mới trở thành năng lượng, khí con người chứ có phải bùn đất đâu mà vốc ra lắm thế. Thằng em tôi có vẻ khí thế vẫn hăng, nó đâm phọp phọp trong ngao dì, thế nhưng chỉ e đến vậy.
Dù là dì cố tập trung vươn mình, nẩy háng, lại nín hơi bóp lấy bóp để miệng bim cốt cho thằng nhóc con phải quậy đùng đùng cho bà đã, thì nó cũng chỉ xìu xìu ển ển thôi. Dì bực gắt um : con trai mà dở ẹc, mới chơi một cái đã hết phông. Tôi lầu bầu : ở đó mà chơi một cái, bà bóp nhoe bóp nhoét tôi phún cật lực rồi còn gì.
Dì lại mắng : mày trớ ở ngoài thì kể làm gì, phải mửa trong người tao mới tính. Tôi cọc lên : thì cũng tại dì hết, giá cho tôi nhét vào từ đầu thì đâu đến nỗi. Đằng này bà lo chẻ hoe chỉ dạy cho tôi bằng cách vọc hoặc nhét hờ vào đít, thế nên tôi mới phóng mẹ nó ra hết trơn. Ấy là bà phí phạm, chứ nào phải lỗi ở tôi hẹp hòi.
Tôi đang cưỡi trên bụng dì thì bà ra ý kiến : thôi được rồi, đừng cãi tay đôi với tao nữa. Mày rút ra đi, tao không khiến. Tôi nghĩ dì giận nên nằm uỵch ra, cố giập giập mấy cái, dì lại chê : mày rà rà tao còn ngứa thêm chứ sướng ích gì. Tao bảo mày rút ra là để tao dạy mày bài khác, chứ mày cứ gật gà gật gù trên bụng tao làm tao no hơi bỏ mẹ.